Bên kia là nắng ấm, bên này hoài mưa bay...

Tôi không định viết những đoạn tản mạn chất chứa ý tứ sâu xa hay chiêm nghiệm âu sầu như những gì vẫn thường hay viết, về đời, về người. Hôm nay, tôi chỉ muốn viết lại những cảm xúc vụn vặt trong lòng mình. Vậy thôi! (Nên là, nếu bạn không (muốn) biết hay hiểu nhiều về tôi, thì bài viết này ỏm tỏi lắm, đừng đọc nhé, nhọc lòng nhau thêm... )


Tôi vừa trở về căn phòng trọ (thường thì tôi gọi là "nhà") ấm cúng nhất Thành phố này. Không phải nó xa hoa lộng lẫy gì đâu, bạn đừng hiểu lầm nhé, bởi vì, nơi đây là nơi trú ngụ của tôi, lúc vui, buồn, cô đơn, lạnh lùng nhất. Mà, dù nơi đây không thuộc về tôi theo nghĩa đen, nhưng lại là nơi duy nhất tôi thuộc về giữa Sài Thành rộng lớn này theo nghĩa bóng.
Tôi vừa đi bộ dọc ngang những con đường nhỏ xíu quanh đây. Không để làm chi cả. Sài Gòn vừa tạnh mưa. Đường ướt. Người thưa. Quán vắng. Có những con đường, sau mưa, trở nên sạch sẽ, bớt nhăn nhúm, bớt bụi bặm. Có những con đường, sau mưa, trở nên lầy lội, sậm sì, bì bõm.

Có người, đi qua một cuộc bão lòng, gột rửa mình tinh tươm. Có người, đi qua một cuộc bão lòng, chìm nghỉm trong ao đời phẳng lặng, một nỗi niềm hư hao.

Mà, như bạn biết đấy, ngày mai thì mặt trời vẫn mọc, nắng vẫn mang trong mình nhiệt độ để hong khô những con đường, mang những giọt sương mắc cạn về với mây trời hội tụ.
Mà, như bạn từng nghe đấy: "Ngày mưa đã qua đi lâu thật lâu, mà sao con nắng hoài vẫn chưa hong khô niềm đau... " - tôi nhớ Phạm Quỳnh Anh từng hát thế... Tôi cũng lung lay...

---
Một thời, tôi sợ phải nghe những cuộc điện thoại. Bởi những lời đối thoại giữa tôi và người đầu dây bên kia luôn nói về những điều, buồn, rất buồn, buồn miên mải. Đầu dây bên kia sẽ tỉ tê cùng tôi những chuyện đã xảy ra trong những ngày tôi vắng. Toàn những chuyện nặng lòng. Tôi không muốn nghe những chuyện lòng trao lòng rồi lòng nặng lòng thêm, nhưng tôi cần nghe, nên nghe và phải nghe. Đơn giản, tôi cần người đầu dây bên kia biết mình được sẻ chia, được lắng nghe, thông hiểu.
Một thời, tôi từ chối nghe những cuộc điện thoại. Những lời thoại ngắt quãng, ậm ừ, không nội dung, không tâm tư ý vị. Qua loa. Tôi thôi không bắt máy.
Rồi, những cuộc điện thoại đáng ra sợ nghe, tôi dần dần lắng nghe trong lặng im, đôi lúc tìm vui một chút. Những cuộc gọi từ chối, tôi cũng từ chối nốt. Qua đi cả.
---
Như là lòng hết âm thầm 
Ơ hờ đêm hội mưa ngâu 
Như là lòng chẳng u sầu 
Vui buồn câu chuyện nhân gian 
Như là mình đã chết theo thời gian 
....
Như là lòng đã chết đi... 
Như là mình đã chết đi... 
...
Như là lòng hết mong đợi 
Mong gì? Bất diệt nơi đây?! 
Đôi lúc, tôi bàng hoàng, sợ mình chết đi khi mới vừa chớm 20, sợ đột ngột rời xa, sợ im lìm chết lặng. Nên luôn nhắc mình phải sống. Đôi lúc, tôi cũng hay đi lạc, ngay trong suy nghĩ và lựa chọn của chính mình. Lạc. Rồi tìm đường trở lại. Tôi còn trẻ mà, cái tôi có nhiều nhất, chẳng phải thời gian sao?!
Tôi sợ, tôi không kịp đợi... Mà vội vàng như Xuân Diệu, sợ lại "chết trong lòng một ít"...

---
Đang có cảm giác, một người nào đó ở xa mút chỉ! Hời... Xa gì xa bằng khoảng cách địa lý cộng với khoảng cách tâm hồn? Xa gì xa bằng? Xa gì bằng xa?
---
Mấy tiếng trước, nói với mẹ:
"Quan trọng vẫn là hạnh phúc gia đình!"
"Con không cần những cái đó."
"Đừng lãng phí những gì đáng quý mình đang có như thế được không?!"
Mà mẹ ơi, con hư lắm! Đã bao lần nói là sẽ thôi không nhì nhằng với bao mớ cảm xúc hỗn độn rối ren trong lòng, mà con vẫn hư. Bao lần nói phải mạnh mẽ, mà con vẫn trùm chăn mà khóc.
Mẹ ơi, con hư lắm! Mẹ đừng nghĩ con ngoan, đừng xem con là thiên thần. Con chỉ là, một đứa lớn xác, tóc nhạt màu, vẫn còn muốn sà vào lòng mẹ!
Mà, con đang khóc, vì hư lắm, chả dám nói với mẹ đâu...
Chắc mẹ không nghe tiếng con thở dài đâu. Vì con không muốn mẹ nghe. Chỉ muốn mẹ vui. Muôn đời vẫn vậy.
---
Hãy để cho cuộc đời giữ lấy giùm ta mọi thứ ngoài niềm vui!
(Có được không?
khi có quá nhiều thứ không đáng để giữ lại trong lòng?)
Đang muốn hỏi tác giả lắm. Rằng anh ơi, nếu em chịu để cho cuộc đời giữ lấy giùm, cuộc đời có chịu bằng lòng, nguyện ý giữ giùm em không anh? Rồi giữ bao lâu? Rồi có phải trả phí không? Rồi có giữ kĩ, không để ai pha sầu thêm muộn vào?
---
Mình thích tóc xoăn, rối. Vì tâm tư mình cũng thế. Nó có mượt mà, êm ái đâu? Nên tóc cứ xoăn, cứ rối đi, để em thấy mình còn có chỗ trút tâm tư vào.
Người đừng luồn tay vào tóc em... Em sợ tóc em rối bời thêm... Em sợ người phát hiện ra tóc em rối ren... Sợ người biết lòng em đang bối rối...
---
Anh (will be)! Em đang nhạt nhòa... ngay trong cảm xúc của chính em...
Em đang tìm em...
Anh đang tìm em???

---
Người cần người-cần-người là niềm may mắn nhất thế gian!!! Ngàn chấm.
Mà sao hôm nay em trai không nũng nịu, vòi vĩnh Hai?
Mà sao hôm nay em trai không hỏi Hai bài văn nào nữa?
Để Hai bớt buồn...
Mà sao hôm nay, không ai cần ai, ai đang cần ai???
Ai còn chờ ai... ?
---
Mà sao em không du di cho mình một chút? Thức dậy sau khi chuông báo thức reo chẳng hạn. Nghĩ cho mình một chút đi được không?! ...
---

Bên kia là nắng ấm, bên này hoài mưa bay...
Ai chia cho tôi một nửa chiếc ô đi!

0 nhận xét: