Lạc nhau - Lạ nhau

"Thời gian không chỉ làm xoa dịu những nỗi đau.
Nó còn làm người ta thương
trở thành một người khác...
Đơn giản là vì chúng ta giống như con đường.
Đã cắt những con đường này
thì sẽ cắt những con đường khác
ở những nơi khác.
Ai rồi cũng khác." (1)

Chiều chủ nhật buồn. Sài Gòn ủ ê. Mưa về làm dịu tình chăng?

Tôi thường hay mơ hồ ngỡ rằng trái đất đứng thẳng còn mưa thì rơi nghiêng, dù rõ ràng đã biết là ngược lại. Vậy mới nói. Người trong cuộc, thường hay ngộ nhận, dù biết rằng mình thiếu nhiều sáng suốt, nhưng do âm thầm cố chấp gạt đi...
Ai rồi cũng sẽ khác. Đường dài và rộng. Em đừng đi lạc.
Tôi hay tự nhắc nhở mình như thế. Sau bao tháng ngày chìm nổi giữa biển người lắm nhiêu khê. Cứ ngỡ rằng lòng đã lạnh, tình đã cạn. Ai ngờ đâu lại là một khía cạnh khác. Tôi vẫn cứ nuôi nấng niềm tin hy hữu về lòng tốt của người. Vẫn cứ chia đi những ấm áp cố hữu còn sót lại. Vẫn cứ tin và mong được tin. Hoài thế.
Mưa về làm dịu tình chăng? Tôi tỉ tê với bạn rằng nhiều lần tôi nhì nhằng không ưa vừa những cơn mưa. Bạn thì ngược lại. Chắc là cơn mưa nơi bạn hiền lành hơn. Hoặc dĩ bạn có nhiều kỉ niệm đẹp đẽ dưới màn mưa, một mình, hay với một người nào đó. Thành phố nơi tôi ở thì mưa gió lắm phần đỏng đảnh, chẳng chịu làm lành.

Chiều nay trên phố có mưa bay. Tôi, như cô nàng 16 tuổi, nghiễm nhiên lãng du hòa mình vào cơn mưa giữa lòng thành phố. Khẽ hát khúc tình ca làm tan chảy nỗi buồn dành chỗ cho những niềm vui. Rồi cơn mưa sẽ cuốn trôi đi bụi bặm bám trên làn tóc. Ngày mai nắng lên xuyên qua từng tế bào lam lục. Hạnh phúc âm thầm xuyên thấm trái tim yêu.

Tôi vẫn ước mơ thật nhiều...


Sài Gòn đâu rộng lắm đâu, chắc là do duyên trời quá ít. Trái đất cũng đâu là vô hạn. Giới hạn là để vượt qua. Phải không?
Tiếc là, lòng người lại là một khoảng không vô cùng rộng lớn...
Giữa bao tất bật đời thường, một giây mơ màng, ta đã lạc nhau... Rồi ta lạ nhau...

Lạc nhau rồi lạ nhau... Ta lạc nhau một cách vô tình hay hữu ý. Ta đánh rơi những cảm xúc ban đầu. Ta bắt đầu thôi không cố gắng vì nhau nữa... Rồi ta thấy người kia thật khác, khác với người ta từng nghĩ, khác với ta bây giờ. Ta thấy người kia thật xa lạ... Và thế là mất nhau...

Cuộc sống này có quá nhiều thứ chúng ta phải-nên-muốn-cần nắm bắt. Mà chúng ta chỉ có đôi bàn tay này, ánh mắt này và trái tim này. Lạc nhau rồi lạ nhau cũng là chuyện thường tình. Như cây tới mùa thay lá. Chỉ còn lại ta ở lại trơ trọi với mùa đông.

Chiều nay em đem anh cất thật kĩ ở một góc nào đó trong dòng kí ức. Thật mơ hồ, chỉ là một cái tên và dáng hình một người khúc xạ qua nhiều lăng kính thủy tinh.
Chiều nay, em đắm mình trong một điệu valse tình tứ. Bước thật nhanh qua những ô cửa sổ xanh tươi hy vọng. Một chút không đành lòng...

Thật ra. Mọi chuyện chỉ kết thúc một khi thôi không cố gắng nữa... Mà, cố gắng lại chưa chắc sẽ đem về một kết cuộc tròn đầy...


Em từng một mực hy vọng:

Thế giới rộng lớn như vậy, biết đâu được:
Một nửa kia lại là người mình ta ghét nhất, chẳng muốn gặp mặt dù chỉ một lần.
Một nửa kia lúc mình thức thì hắn đi ngủ, lúc mình ngủ thì hắn lại thức. Trừ phi hắn mất ngủ, hoặc là mình mất ngủ. Dù vậy chẳng bao giờ cùng nhìn thấy một ngôi sao.
Một nửa kia lúc mình đang nhắc đến hắn thì hắn hắc hơi vài chục cái. Nếu bình thường hắn nghiêm nghị bao nhiêu thì vẻ mặt lúc đó sẽ bán đứng hắn bấy nhiêu.
Một nửa kia lúc mình đang khóc thì biết đâu hắn đang phải chịu trận vì mưa nắng đến quá bất ngờ. Dự báo thời tiết chưa cập nhật kịp.
Một nửa kia lúc mình đang say sưa đọc tiểu thuyết ngôn tình thì hắn đang mải mê cài phần mềm máy tính, hoặc là rửa chén dĩa, hoặc là đang cạo râu cũng nên. Mình mà sướt mướt thì hẳn là mạng nhà hắn bị rớt, chén hắn đang lau sẽ bị rớt, và...

Sài Gòn, về đêm, vẫn buồn. Nhìn cái chấm xanh nho nhỏ bên góc phải... Nhìn đến hết cả nửa đêm...

Vẫn mong mỏi, một ngày, có một người, sẽ không thôi làu bàu bên tai trái mình rằng:
"Em à, ăn nhiều vô đi,
nhìn em gầy quá không có sức sống."
và:
"Em à, lên giường, đắp chăn và ngủ sớm đi em."
---
Hay đại khái là, cảm ơn Gào đã viết:
"Yêu bản thân mình trước, người mình yêu cũng sẽ tiếp bước yêu mình."

Nên em sẽ tập yêu mình đây. Dù làm được hay không thì em vẫn sẽ cố, sẽ nghĩ cho mình, nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Em sẽ làm một cô heo nhỏ ăn ngủ cho mập mạp, hồng hào, tươi tắn. Và sẽ kiên trì theo đuổi ước mơ của mình...
Còn anh? Thì thôi nhé... Cho ra rìa rồi... (Cười lớn)
----
(1) Ai rồi cũng sẽ khác - Anh Khang

0 nhận xét: