Sẽ là một ngày khác


"Hẹn gặp em vào một ngày khác

Một ngày có thể mãi mãi chia ly
Một ngày mà tất cả những suy nghĩ sai lệch bị xóa mờ
Một ngày mà hai ta nhận ra nhiều điều hối tiếc
Một ngày em nhớ anh về những gì tốt đẹp nhất"

Lần đầu tiên bạn yêu một người, tức là người yêu đầu, bạn đã mơ ước những gì?
Tôi thì mơ về buổi chiều ngồi sau xe đạp, rong ruổi dọc ngang những con đường thị xã đã sớm quen thuộc từ lâu. Tôi mơ về những buổi cùng nhau la cà mấy quán quen, ăn kem, ngắm cánh diều bay lượn nơi quảng trường Văn Miếu đầy sen, và... tôi sẽ hát, sẽ thao thao bất tuyệt về những cảm xúc trong lòng, những thứ cảm xúc của đứa con gái vừa biết yêu, đẹp và an yên đến lạ. Và tôi mong những cuộc hẹn, những bức ảnh... cùng những nụ hôn ngọt ngào...
Lần sau cùng bạn yêu một người, bạn mong mỏi điều gì?
Tôi thì đơn giản lắm. Chỉ mong vừa đủ tin tưởng, vừa đủ kiên nhẫn, bao dung, những ngày vì có thể tựa vào nhau nên trong lòng an yên. Thế thôi là đủ.
Hay là tôi tham lam thêm một chút, về một người đối với tôi thật dịu dàng và bao bọc, chở che... ?

Hôm trước tôi đọc một mạch cả tuyển tập của Gào - "Cho em gần anh thêm chút nữa". Ngay cái tựa đề thôi, đọc xong tôi cũng thấy xót lòng...
"Cho em gần anh thêm chút nữa". Thật tình cảm! Thật thiết tha. Một lời thú nhận, một lời bày tỏ chân tình kèm thêm vị xót xa... Người ta yêu nhau luôn mong mỏi được gần nhau. Nhưng mong đến mỏi vẫn hoài xa cùng cách... Xa mặt - cách lòng.

Mà, như bạn biết đó, hơn 70% bề mặt trái đất được bao phủ bởi nước. Nhưng chúng ta vẫn gọi là mặt đất thay vì gọi là mặt nước. Trong những mối lương duyên ta nắm bắt, ta bỏ lỡ, dù nhận lại nhiều buồn lòng hơn là yêu thương, thì ta vẫn gọi đó là tình yêu, thay vì gọi là tình đau, tình sầu, tình không yêu, tình không thương...

"Cho em gần anh thêm chút nữa"... Có những cái xa không xa, có những cái xa mãi xa. Xuân Diệu viết:
Có một bận em ngồi xa anh quá, 
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn. 
Em xích gần thêm một chút: anh hờn. 
Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa. 
Anh sắp giận. Em mỉm cười, vội vã 
Đến kề anh, và mơn trớn: "em đây!". 
Anh vui liền, nhưng bỗng lại buồn ngay. 
Vì anh nghĩ: thế vẫn còn xa lắm.
Khoảng cách về địa lý sẽ không có nghĩa lý gì nếu tâm hồn luôn tìm cách xích lại gần nhau. Và dù vật đổi sao dời, thì lòng sẽ cứ an yên...
Prison isn't nothing to me if you'll be by my side

"Cho em gần anh thêm chút nữa"... được không? Đừng hẹn em vào một ngày khác, một ngày mà em sợ là thời gian sẽ làm phai mờ những cảm xúc, yêu thương sẽ nhạt nhòa. Và sợ rằng không ai trong hai đứa mình dũng cảm để tiến gần lại bên nhau...
"Đợi chờ một điều vốn dĩ chẳng biết có thành hay không, đợi chờ một người vốn dĩ chẳng biết có dành cho mình hay không? Lẽ bất thường này, đời thấy được bao?"
Ừ thì... "Đơn giản là vì mình có là gì trong cuộc sống của nhau đâu mà đòi hỏi quyền hạn được trách cứ hay ghen hờn". Ta thậm chí không dám hỏi han người kia vị trí của mình trong cuộc đời họ. Một vị trí, có lẽ không được gọi là vị trí, mà chỉ là do mình họa hoằn huyễn hoặc...

Đừng hẹn em vào một ngày khác. Anh biết đấy. Những cuộc hẹn, có người đến trễ, có người quên bẵng, có người hủy bỏ vào giờ phút cuối cùng...
Còn lời hẹn giữa chúng mình... ? Sài Gòn, ngày mai, tuần sau, vài tháng nữa, năm tới. Ai còn chờ ai. Ai còn là ai của ai. Ai ở lại. Ai ra đi... Ai quay về. Trời sẽ mưa hay hửng nắng?

Sẽ là một ngày khác. Một ngày mà chúng ta không nghẹn lòng kết thúc cuộc chuyện trò bằng một lời hẹn. Đúng hơn là lời nhắc. Nhắc về sự hiện diện của người kia. Nhắc về những cảm xúc đã từng hiện hữu. Nhắc về những ước mơ nho nhỏ về tương lai vẽ vời có sự xuất hiện mơ hồ của người kia. Nhắc vì sợ sẽ lãng quên nhau, sợ bao xô bồ sẽ cuốn trôi mọi thứ dù mông lung nhưng cả hai đã cố cùng nhau dung dưỡng... Nhắc ta nhớ về nhau, để vững lòng mà bước lên phía trước thêm một vài bước nữa mỗi ngày... mà không đánh rơi nhau... Để biết rằng, ngày hôm sau, vẫn có thể tiếp tục, dù chỉ là những con chữ vô hồn...

Sẽ là một ngày khác. Chúng ta thôi không "hẹn gặp lại" nhau.
Có thể là mỗi người mỗi hướng. Những thói quen cũ sẽ thay bằng những nếp sống mới. Chúng ta sẽ vẫn có một người kề bên mỗi khi trời trở gió... Chỉ là không còn là người kia...

Nhưng vẫn mong chờ thật nhiều... Sẽ là một ngày khác. Em cũng không biết nữa... Là ngày chúng ta có thể thôi hẹn nhau, vì mỗi ngày khi mở mắt ra, hay thậm chí không cần mở mắt ra, chỉ cần đưa tay ra. Và chạm vào nhau... Tìm thấy nhau. Ngay bên cạnh. Mỗi ngày đều an tâm, vững lòng, tin yêu như thế...

------
Nhưng, hôm nay thật buồn... Vì chúng ta chỉ có thể cố gắng hẹn nhau vào một ngày khác... Mà, ngày nào cũng sẽ là một ngày khác... Anh...
---
"Tớ muốn dành cơ hội cho anh ấy, cho đến khi nào anh ấy từ bỏ mới thôi... "

Em vẫn hiền. Tình yêu em vẫn bình yên vẹn nguyên bên ngực trái. Điều dũng cảm nhất em từng làm là miên mải ủ ấp một ngày khác - khép lại tròn đầy những hy vọng dẫu hoang đường về một niềm-thương-viên-mãn, còn lắm xa xôi...

4 nhận xét:

  1. Ai đến và ai đi đều có lí do của nó. Khi gặp được đúng người, ta sẽ hiểu tại sao những người trước đó nên rời đi ;)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đợi đến lúc gặp được đúng người, thì... có lẽ, đã không kịp lúc :))))

      Xóa
    2. Đúng người ở đây là người đến đúng lúc nhất, người đến ko đúng lúc thì cũng ko dc xem là đúng người >.<

      Xóa
    3. hời ạ =)) Cảm ơn bạn đọc giả đã cố gieo rắc niềm tin cho mình :))) Cơ mà... SG hay kẹt xe quá bạn ạ :D

      Xóa