"Anh đã mơ ngày mai... sẽ lấy em
Được hạnh phúc bên nhau... bao tháng năm
Nhưng chắc em giờ đây... đã quên rồi
Thì thôi nhé yêu thương... xa rồi."
Sài Gòn ướt mèm sau một cơn bão lòng...
Người này thấy người kia cách mình một khoảng quá xa. Sau bao lần cố đưa tay với mà không chạm tới, nên nghẹn lòng rút lại, tự vòng tay che chắn, ủ ấm cho chính mình. Người kia thỉnh thoảng ngoái nhìn, thấy người này dần lùi bước, hoặc dĩ là níu lại, không thì cũng dặn lòng thỏa hiệp lặng lẽ cách xa...
Lựa chọn đều là quyết định của mỗi chúng ta. Có những người một khi đã lỡ dở, thì có thể cả một đời khó mà gặp lại. Một câu chuyện đã bỏ ngang, thì có khi mãi không thể viết tiếp để tìm ra kết cuộc...
Nên hãy trân trọng người trước mặt!
Đừng vội vã giữa bao tất bật cuộc đời mà lãng quên nhau...
Một đời người có bao nhiêu ngày để sống - và để yêu?
Anh nhỉ?!
... Ơ hờ mùa lá rơi nhiều... À ơi nắng và mưa...
---
Anh vẫn mơ về em... thâu đêm dài
Ngày em nói yêu anh... khi còn thơ
Năm ấy đông vừa sang... bao sương lạnh
Nụ cười ấm vai anh... em nhớ không.
Xa nhau có lẽ duyên cũng thôi đành
Môi hôn giờ nhẹ như gió mây
Ai kia đã lỡ quên tình yêu này
Ai kia lỡ dứt tơ hồng thương.
Anh đã mơ ngày mai... sẽ lấy em
Được hạnh phúc bên nhau... bao tháng năm
Nhưng chắc em giờ đây... đã quên rồi
Thì thôi nhé yêu thương... xa rồi.
(Nương tử- Anh Khang)
"Một đời người có bao nhiêu ngày để sống - và để yêu?" - thường thì khi con người ta nhận ra điều này thì cũng là lúc hết thời gian rồi.
Trả lờiXóaTiếc nhỉ :-) Vậy phải trân trọng rồi :-D
Xóa