Hai tháng trôi

Tôi đứng cùng anh nhìn ánh đèn thành phố về đêm từ tầng thứ 13 của một tòa nhà cao giữa lòng Sài Gòn.
Tôi nói với anh về sự bình yên và hạnh phúc. Vào giây phút đó. Anh bảo rằng anh không biết hạnh phúc của mình là gì... Những ánh đèn đường không còn sáng nữa. Trong mắt tôi.
---

Thành phố lại về đêm. Cuối tuần. Tôi trốn khỏi bộn bề cuộc sống. Tìm đến một người mình nghĩ rằng ở bên sẽ thật bình yên. Nhưng có phải chăng tất cả là do tôi tự mình huyễn hoặc? Có phải không?

Phố xá đông. Tôi bé nhỏ len lỏi giữa dòng xe. Và va chạm với một chiếc ô tô. Tôi ngã. Dĩ nhiên là tự mình đứng dậy. Tiếp tục đi. Bởi tôi còn điểm đến. Còn hy vọng. Còn nghĩ sẽ òa vào lòng một người mà ỉ ôi bao điều vụng dại.

Tôi như một kẻ xa lạ xuất hiện không đúng lúc. Ngang bướng. Hư hao.
Suốt hai tiếng đồng hồ. Không lời thoại. Tôi cúi mặt tránh nhìn vào người ngồi đối diện như vẫn âm thầm nhìn ngắm bao lần. Vì tôi sợ mình sẽ quên, muốn mình ghi nhớ để nhận ra người thật nhanh giữa bao kẻ xa lạ lướt qua. Nhưng giờ tôi lại sợ mình sẽ nhớ. Cách người đó giơ tay hứng lấy ánh đèn xe. Lúc người đó tập trung suy nghĩ... Và cách người hôn tôi.

Tôi vẫn ương bướng. Đem những thứ mình nghĩ là hư rồi bỏ tất cả vào sọt rác.
Trong sự ngột ngạt. Tôi lựa chọn lặng lẽ ra về. Anh thì giữ lại. Và cố nhiên. Tôi lại cười. Ngọt ngào và êm ái.

Mà. Ở đời. Càng lớn. Người ta càng khó hiểu. Nhỉ?
Tôi tự hỏi lòng mình sao vẫn còn nhiều âu sầu thế?
Tôi tự hỏi lòng anh... sao vẫn còn xa xôi thế?

Cả đêm. Tôi ngủ không ngon giấc. Cứ chực chờ sợ rằng mở mắt ra, trời sáng, sẽ là một sự rời xa.

Bởi vì anh không hiểu...
và dường như chính tôi cũng có hiểu đâu...
Lời hứa sẽ được bao lâu?

Và người sẽ nắm tay tôi dắt đi... Và người sẽ cúi xuống buộc giúp tôi dây giày... Và người sẽ ôm chầm lấy tôi bảo rằng biết thế nào là hạnh phúc... Và nếu tôi buồn bã trốn đi, người sẽ tìm tôi chứ? Có phải không?

Ngày đầu tiên của tháng 11, không vui như ngày cuối cùng của tháng 8 rồi.

Hai tháng trôi.

Thay vì muốn người nắm tay tôi đi dưới cơn mưa lất phất rơi. Chỉ muốn một lần người ôm tôi vào lòng. Để tôi khóc. Để tôi trách móc, giận hờn. Để tôi biết rằng, người vẫn ở đó - vì tôi. Và tôi vẫn ở đó - trong lòng người.

0 nhận xét: