Mùa trung thu đầu tiên

Không cần biết
ta đang lạc lối nơi con đường mang tên gì.
Chỉ cần có anh cùng đi...


Mùa trung thu đầu tiên của hai đứa mình
Một người lạc lõng giữa Sài Gòn đèn phố lung linh
Một người nơi tận cùng xa xôi đất nước
Lặng thinh
Cuộc tình
Sài Gòn một đêm mưa lất phất
...

Em ngồi sau xe một anh chàng xa lạ. Không lời thoại. Chuyên tâm nghĩ về Anh.
Cảm giác an yên và tin cậy khi tựa đầu vào vai chàng trai ngồi trước, nghiễm nhiên để cho những ánh đèn đường lấp lánh nhòe dần nơi đáy mắt. Em thì lim dim ngủ trên vai. Còn chàng trai ấy điềm đạm với tốc độ hai mấy km một giờ. Đều đều, êm ái. Như sợ chỉ một chút hẫng nhịp sẽ đánh thức bé mèo ngoan ngoãn đang ủ ấp trên vai...
Những con đường Sài Gòn anh chở em qua. Những góc quen ta hẹn hò nhau ngày hoàng hôn tắt nắng. Phố vắng. Người thưa. Trong mắt em chỉ có ánh đèn đường. Và anh.

Không cần biết ta đang lạc lối nơi con đường mang tên gì. Chỉ cần có anh cùng đi...

Sài Gòn vắng anh
Có ai đó lạc vào đại ngàn sẫm tối
Bởi vì anh đã rời đi...
---
Nơi mảnh đất phồn hoa này đây. Những người trẻ như chúng ta. Tất bật. Chạy đua. Với đời. Với người. Với thời gian những ngày còn trẻ. Em sợ một giây mơ màng, ta vô tình trôi tuột mất nhau... Anh có biết?

Vắng anh, SG nắng vẫn cháy và trời vẫn xanh màu. Chỉ em âu sầu vẽ vời tương lai êm ấm...

0 nhận xét: