Dành cho Dịu Dàng

Còn tình yêu?
Có bao giờ dịu dàng, mãi mãi dịu dàng, dành cho em
Dịu Dàng?!


Rất đỗi dịu dàng, người mà bạn đem lòng thương yêu.
Rất đỗi dịu dàng, cách người xuất hiện trong cuộc đời bạn vào một ngày đầy cơ duyên.
Rất đỗi dịu dàng, cách người bước vào trong trái tim bạn, không phô trương, chẳng ồn ào.
Rất đỗi dịu dàng, cách người hiện hữu trong tâm trí bạn, lúc gần thật gần, khi lại xa vô cùng xa.
Rất đỗi dịu dàng, cách người... dần dần rời xa bạn. Bạn cố níu lấy. Nhưng không gì có thể níu lấy một trái tim đã quyết tâm rẽ lối.
Bạn để người đi, dịu dàng, rất đỗi, một nỗi buồn vô hạn.

...

Cô gái của tôi,
Em vẫn ngồi hàng giờ bên chiếc bàn ấy, hướng ra cửa sổ, một khung cảnh vắng lặng. Từ một khung cửa khác, tôi ngồi đấy, cùng em.
Em nghe lại nghe Lý hát, thói quen mỗi khi em nén lại lòng mình, quạnh hiu. Được, tôi cùng em nghe.

"Nếu sớm nào ngày trở về liệu rằng emCòn yêu anh như khi chúng ta mới yêu thương nhau"

Chắc là em đã yêu ai đó, một ai đó đối với em rất đỗi dịu dàng. Tháng 9, Sài Gòn trở mùa lành lạnh, em khoác lên mình chiếc áo không là của em. Em nói với tôi, tháng 8 là mùa yêu, còn em ngỡ ngàng trong những ngày tháng 9.
Mà nào đâu hết những nỗi buồn thanh xuân...
Cô gái của tôi,
Em chẳng còn mải miết nhắc đến một người nào đó. Em tránh né, một cách rất đỗi dịu dàng, mà buồn em nhỉ...
Em gượng gạo vén một nụ cười, len lén thở dài và chuẩn bị cho một ngày chia hai... 

Cô gái của tôi,
Tôi chẳng hỏi em vì sao em khóc một cách dịu dàng thế? Sao em không thôi dịu dàng đi? Dịu dàng làm gì, ngay cả với những nỗi đau...
Tôi chẳng hỏi em vì sao...
Vì sao em lại chuẩn bị cho một cuộc lìa xa, hay em nhận ra người ta vốn chẳng là dành cho em?
Vì sao em lại dại khờ thêm lần này thế?
Vì sao em lại dịu dàng với người khác, mà không thế với chính mình?
Tôi chẳng hỏi em vì sao...

Và em,
Cô gái của tôi,
Rất đỗi dịu dàng,
Trở về ngồi bên khung cửa sổ ấy,
Cánh cửa khép,
Tôi chỉ nghe em dịu dàng hát...

"Lòng biển sâu có biết cho nhau dấu chôn niềm đau...
Kể từ đây mãi mãi mất nhau, mãi mang thương đau mây đen giăng mờ...
...
Như là,người đến thưa tội... trăm tội có tội chưa hay
Như là lòng hết mong đợi… mong gì bất diệt nơi đây?
Như là mình đang chết theo thời gian, chết theo cơn mê này
Như là lòng đang chết đi tình yêu... vì u mê
Như là mình đang chết theo thời gian,chết theo cơn mê này
Như là lòng đang chết đi mùa xuân……

Như là ,lòng hết ân cần,ơ hờ, đêm hội mưa ngâu
Như là lòng chẳng u sầu, vui buồn câu chuyện nhân gian
Như là mình đang chết theo thời gian chết theo cơn mê này"

Còn tình yêu? Có bao giờ dịu dàng, mãi mãi dịu dàng, dành cho em Dịu Dàng?!

2 nhận xét: