Em bắt đầu thấy yêu Sài Gòn và những cơn mưa

Thời tiết SG, vô tình hay hữu ý,

mà mưa nắng nhì nhằng như tâm tính em đây?


Tháng 8 trôi vèo theo bao nhiêu lời nói gió bay. Những lời ngọt ngào, bao hứa hẹn vẽ vời đã theo mây trôi về nơi khác. Em lật lại quyển nhật kí dành riêng cho năm nay, nét mực xanh, trang giấy nhàu, dòng chữ kia mờ nhạt. Những lời nhắn em không nỡ quên của một người đến vừa rẽ ngang... Viết lại. Giờ đành xé toạt đi. Đem giấu vào một nơi chắc chắn không bao giờ đọc nữa.


Rồi sẽ có một ngày, một ngày nào đó, một người cũng sẽ lặng lẽ tiếc thay... về một người giản đơn, không tỏa sắc đậm hương nhưng ấm êm và một lòng chờ đợi...

Người ta vẫn thường hay mong ngóng thật nhiều thứ xa vời. Cũng như em đây. Anh nhỉ? Anh có cảm thấy những ngày tháng 8, (cố ý hay vô tình) làm tổn thương em?

Và vì đời còn quá nhiều điều xa xôi dịu vợi... Có những người một khi đã bỏ lỡ sẽ khó mà thương nhớ thêm lần nào...

...

Giữa lòng Sài Gòn một chiều mưa gió chênh chao... Em ngồi sau xe, tựa cằm vào vai chàng trai ngồi trước. Yên lặng. Chỉ có những ánh đèn chạy ngược hoen mờ dần mất hút trong mắt em. Vòng tay ra trước khẽ ôm lấy như tìm một điểm tựa dịu êm. Chỉ phút chốc thôi... Phút yếu lòng... Mà đôi bàn tay lạnh lẽo thường ngày chợt hoang mang ấm lại...

Dọc ngang trên những con phố SG, không thuộc về em. Không điểm đến. Không điểm dừng. Chỉ ngồi sau và tuyệt nhiên yên lặng. Ta không hỏi nhau gì thêm về những nỗi đau đáu trong lòng. Thảng hoặc nhìn sang người kia rồi mỉm cười lắp đầy khoảng không trống trải.

Có lẽ. Ta chỉ cần một người như thế. Trong một chiều xót lòng mềm dạ. Trong một cơn mưa gió. Gọi đến. Và bảo sẽ bình yên...

...

Anh biết không - chúng ta sẽ thích một người cùng mình huyên thuyên về bao điều cũ mới trên thế giới này. Nhưng, chúng ta cần nhất, vẫn là một người có thể cùng ta lặng yên cảm nhận và cùng bước qua nỗi đau trong ngày đời đầy mưa và gió...

...

Cuộc sống của cô gái 20+ đầy thăng trầm và chếnh vếnh như em này. Anh biết không... Đã bao tháng ngày em gồng mình mạnh mẽ. Đã bao ấm áp không đủ dàn xếp bình yên... Em chìa tay ra, và anh nắm lấy?

...

Lòng em vẫn vậy. Chờ vỗ về an yên.

...

Một cuộc sống mới với bao thay đổi liên miên.

Hãy để em tin rằng anh mãi luôn ngồi cạnh. Vào chiều nay, và những chiều mưa gió khác.

Em không một mình.

Ta sẽ cùng nhau mở ra những cánh cửa. Và cuộc sống sẽ là những buổi bình minh. Một chiếc xích đu. Em ngồi đọc sách. Anh lặng lẽ ngắm nhìn trong lúc tưới hoa...

... 

Một người bình phàm, chân thật và bền tâm tin cậy.



[Hôm nay, trên chuyến xe xuyên màn mưa dọc ngang thành phố. Tôi bắt gặp một chàng trai chở một cô gái đi dưới mưa. Chiếc xe chệch bánh và ngã nhoài. Và trong chừng 2 giây ấy. Chàng trai ngồi trước mạnh mẽ và vững chãi, xoay người đỡ lấy cô gái ngồi sau. Ôm vào lòng.

Không biết nên cười hay nên khóc.]

0 nhận xét: